Hình tượng người quản ngục, mặc dù đại diện cho pháp luật và tầng lớp cai trị, nhưng được mô tả như ‘thanh âm trong trẻo’ mang đến tính nhân văn đặc sắc trong truyện.
Tổng Hợp Bài Văn Mẫu Phân Tích Hình Tượng Người Quản Ngục Trong Chữ Người Tử Tù Của Nguyễn Tuân
I. Bối Cảnh Hình Tượng Nhân Vật Quản Ngục Trong Chữ Người Tử Tù
1. Giới Thiệu Viên Quản Ngục: Bắt Đầu Cuộc Hành Trình
Trong tác phẩm ngắn Chữ Người Tử Tù, câu chuyện nổi bật với sự đặc sắc, đưa chúng ta đến với một tình huống éo le giữa hai số phận đối lập. Hai con người, hai địa vị xã hội khác biệt, đồng lòng yêu cái đẹp, và sự gặp gỡ giữa họ tạo nên điểm độc đáo. Trong bức tranh này, hình ảnh viên quản ngục tạo nên điểm đặc biệt, một con người yêu cái đẹp nhưng sống trong chế độ mục nát.
2. Phân Tích Viên Quản Ngục Trong Chữ Người Tử Tù
2.1. Vẻ Ngoại Hình Của Viên Quản Ngục:
- Người Trung Niên với Khuôn Mặt Như Mặt Ao
- Diện Mạo Điềm Đạm, Phúc Hậu
- Viên Quản Ngục: Người Sống Giữa Định Mệnh Mục Nát
2.2. Tính Cách của Viên Quản Ngục
- Tâm Hồn Thuần Khiết, Yêu Cái Đẹp
- Người Nghệ Sĩ với Tâm Hồn Yêu Nghệ Thuật
- Tấm Lòng Khâm Phục Những Người Tài Hoa
- Người Yêu Nghệ Thuật và Nâng Niu Cái Đẹp
- Con Người Sáng Tạo với Tâm Hồn Trong Sáng
2.3. Đánh Giá Tổng Quan về Viên Quản Ngục
- Tạo Dựng Hình Tượng Nhân Vật Độc Đáo
- Dẫn Dắt Sâu Sắc, Thể Hiện Nhân Vật Một Cách Tinh Tế
- Xây Dựng Tình Huống Truyện Độc Đáo và Tinh Tế
3. Tổng Kết: Cảm Nhận về Nhân Vật Viên Quản Ngục trong Chữ Người Tử Tù
Viên Quản Ngục trong Chữ Người Tử Tù là một con người với tấm lòng hiền hậu, đam mê cái đẹp, và mang vẻ đẹp tâm hồn sâu sắc. Ông là một trong những người hiếm hoi yêu thưởng thức vẻ đẹp trong một thế giới xã hội tan nát.
II. Văn Bản Mẫu Hình Tượng Nhân Vật Quản Ngục Trong Chữ Người Tử Tù
Bài số 1
Nguyễn Tuân, một biểu tượng của văn hóa hiện đại, không chỉ là một nhà văn uyên bác mà còn là nghệ sĩ tài năng. ‘Chữ người tử tù’ là một tác phẩm độc đáo trong sự xuất hiện của Huấn Cao và viên quản ngục. Trong câu chuyện, viên quản ngục với tâm hồn quý phái đã tạo nên một hình tượng đáng chú ý.
Bản dịch tiếng Anh của ‘Chữ người tử tù’ được biết đến dưới tên gọi ‘The Last Letter’. Ban đầu có tên ‘Dòng chữ cuối cùng’, sau đó, tên tác phẩm được đổi thành ‘Chữ người tử tù’ khi xuất hiện trong tập ‘Vang bóng một thời’ năm 1938.
Câu chuyện kể về cuộc gặp gỡ giữa Huấn Cao, một người tài năng đang trong tù, và viên quản ngục. Sự tử tế và lòng tốt của quản ngục đã khiến Huấn Cao đồng ý cho việc xin chữ. Điều này tạo ra một bức tranh hiếm hoi trong thế giới tù đầy chật hẹp và bẩn thỉu.
Viên quản ngục được miêu tả là người trung niên với khuôn mặt điềm đạm, bình tĩnh, và phúc hậu. Ngoại hình ông đẹp như bức tranh ‘nước ao xuân’, kín đáo và êm dịu. Với tính cách dịu dàng và suy nghĩ sâu sắc, ông trở thành một nhân vật đặc biệt giữa thế giới tù phong cách đối lập với sự tàn nhẫn và lừa lọc.
Viên quản ngục, ngoài tính dịu dàng, còn trải qua đau khổ khi phải đối mặt với sự đối xử của xã hội đối với Huấn Cao, người có tài năng nhưng lại là đối tượng triều đình trọng phạm. Nguyễn Tuân so sánh xã hội lao tù như ‘bản đàn hỗn loạn, xô bồ’, trong khi viên quản ngục như là ‘thanh âm trong trẻo chen vào giữa bản đàn ấy’.
Điều quý báu nhất ở viên quản ngục là tình yêu với cái đẹp và lòng biệt nhỡn liên tài. Thậm chí, với sự xuất hiện của Huấn Cao, ông đã khao khát treo câu đối của Huấn Cao ở nhà riêng. Tình yêu với cái đẹp được thể hiện qua việc ông thường mang rượu thịt để chiêu đãi Huấn Cao. Mặc dù bị xua đuổi, ông không than trách và tiếp tục biệt đãi. Tình yêu và sự say mê của ông đã kết nối hai thế giới đối lập, tạo nên cảnh cho chữ độc đáo.
Khắc họa vẻ đẹp khác thường của viên quản ngục trong không gian tối tăm của ngục tù là một thành công. Nguyễn Tuân không chỉ sử dụng tương phản đối lập mà còn tích hợp nghệ thuật hội họa, điêu khắc một cách khéo léo. Nhân vật này, cùng với Huấn Cao, thể hiện chủ đề chính của tác phẩm: sức mạnh của cái đẹp đánh bại mọi điều xấu xa, bẩn thỉu.
‘Chữ người tử tù’ là một tác phẩm xuất sắc của Nguyễn Tuân, tập trung vào chủ đề cái đẹp và lòng biệt nhỡn liên tài của nhân vật viên quản ngục. Khác với ý kiến phản đối của một số người, tác phẩm này là một tác phẩm đáng để đọc và trải nghiệm.
Bài số 2
‘Chữ người tử tù’ là một tác phẩm xuất sắc của Nguyễn Tuân, tôi không đồng tình với ý kiến phản đối của tác giả Trần Hà Nam. Tác phẩm này đánh bại bất kỳ ý kiến nào với sức mạnh của câu chuyện và nhân vật viên quản ngục đặc sắc.
Theo giới thiệu của tác giả, viên quản ngục trước đây là người đã từng ‘ngấm đẫm nghệ thuật sách thánh hiền’, mang trong mình cái tâm nhạy bén. Ông được mô tả như ‘âm thanh trong trẻo xen vào giữa bản đàn nhạc luật hỗn loạn xô bồ’ – điều mà tác giả nhấn mạnh.
Viên quản ngục không phải là kẻ đứng đầu hệ thống đàn áp. Nếu ông được xem là biểu tượng cho chế độ phong kiến, ông không có vị thế lớn lao. Khi nghe thầy thơ phát ngôn, ông nhanh chóng đối đầu: ‘Chuyện triều đình quốc gia… nếu đàm tiếu thì thật khó chịu’, vì ông sợ rằng việc này có thể đưa ông đến cửa tử. Ông chỉ là viên quan coi ngục, một phận chức khiêm tốn. Ông đối xử với tù nhân như thế nào không được đề cập chi tiết, nhưng có lẽ qua vị trí của mình, ông bị buộc phải làm những điều đó. Tuy nhiên, tác giả nhấn mạnh rằng viên quan này mang ‘tính cách dịu dàng, biết trọng người, và giữ bản chất ngay thẳng’. Trong đối xử với Huấn Cao, ông hiểu, nhưng không vì ‘người ấy là Huấn Cao – người sở hữu báu vật’, mà vì ông tôn trọng Huấn Cao, người mà ông coi như người đồng đội.
Việc ông muốn có chữ của Huấn Cao không phải là điều thèm khát, mà là ước nguyện của ông. Quan trọng hơn, ‘ước nguyện’ và ‘thèm khát’ là hai khái niệm khác xa nhau, ít nhất trong bối cảnh của bài viết ‘Chữ người tử tù’. Tác giả xây dựng hình ảnh của viên quản ngục giữa ngục tối với ước nguyện cao cả.
Ông là quản ngục, nhưng không có nghĩa là ông có quyền sống chết tùy ý trong nhà tù. Khi cho Huấn Cao viết chữ, ông không mở cùm gông, vì nhà lao có rất nhiều ánh mắt theo dõi. Chi tiết ‘Huấn Cao cổ đeo gông, chân vướng xiềng, dậm nhẹ để tạo nét chữ’ là để khẳng định tài năng và đẹp là bất tử, không phụ thuộc vào nơi và điều kiện. Việc sáng tạo trong bối cảnh khó khăn, như cách mà tác giả Trần Hà Nam mô tả là ‘thể hiện trọn vẹn thần thái khí phách người viết chữ’, đơn giản là chứng minh rằng nét đẹp và ý nghĩa có thể xuất phát từ mọi nơi. Nguyễn Tuân nói rằng khi Huấn Cao ngồi từ, ông nghĩ về ‘chí lớn không thành’, đồng thời ghi chú về sự bất tử của tài năng và đẹp trong mọi hoàn cảnh.
Bài số 3
Nguyễn Tuân, một nhà văn lớn của văn hóa Việt Nam, đã để lại dấu ấn sâu sắc thông qua truyện ngắn ‘Chữ người tử tù’. Viên quản ngục, một nhân vật đặc biệt, không chỉ là biểu tượng cho chế độ mà còn là hình ảnh của lòng nhân ái, dịu dàng và tôn trọng người.
Quản ngục không phải là một hình tượng anh hùng đẹp trai như Huấn Cao, càng không có dáng vóc, tính cách của một kẻ đao phủ tham lam, tàn bạo. Vẻ ngoại hình của ngục quan tráng lệ, đầu đội hoa râm, râu ngả màu. Bản mặt lạnh lùng, nhăn nhóe, là kết quả của một cuộc sống nội tâm phức tạp. Sau khi đọc phiếu trát của Sơn Hưng Tuyên đốc bộ, nhận được sáu tên tử tù, trong đó có Huấn Cao – ‘người đứng đầu bọn phản nghịch’, có khả năng viết chữ nhanh và đẹp, ngục quan bắt đầu ‘nghĩ ngợi’. Hình ảnh ngục quan trải lòng giữa đêm tối khi đĩa dầu đã hết, ban đầu ‘tư hỉ’, nhưng đến khuya, trên gương mặt ông chỉ còn lại là mặt nước ao xuân, tĩnh lặng, kín đáo. Nhận tù sắp tới gây xao lạc trong tâm hồn của người này. Ông từng trải, có tính cách dịu dàng khác biệt với những kẻ tàn nhẫn trong nhà lao. Điều đặc biệt là tâm hồn trong sáng, yêu cái đẹp, trọng người tài.
Đối với Huấn Cao, quản ngục thể hiện sự tôn trọng và biệt nhỡn nhân tài. Ngày nhận tù, ngục quan làm ngược lại với phong tục nhận tù hàng ngày, ‘hôm nay viên quan coi ngục nhìn sáu tên tù mới vào bằng cặp mắt hiền lành’. Ánh nhìn đầu tiên đã làm nổi bật t