Chào mừng các bạn đến với trang web bfstc.edu.vn! Hôm nay, chúng ta sẽ cùng nhau khám phá về giấc mơ gặp người thân xa cách sau bao năm. Câu chuyện này sẽ mang đến cho bạn những cảm xúc tươi mới và những kỷ niệm đáng nhớ. Hãy cùng tôi theo dõi nhé!
I. Dàn ý Trải nghiệm gặp lại người thân trong giấc mơ (Phiên bản Tuyệt Vời)
1. Khai mạc
Giới thiệu về giấc mơ kỳ diệu:
- Đêm đó, giấc mơ bắt đầu như thế nào?
- Người thân đã xa cách nay em gặp lại trong giấc mơ là ai?
2. Phần Chính
- Giới thiệu tổng quan về người thân của em:
- Người thân của em hiện đang ở đâu?
- Lí do tạo nên khoảng cách?
- Mô tả người thân trong giấc mơ:
- Dáng điệu
- Trang phục lịch lãm
- Khuôn mặt và biểu cảm
- So sánh với lần gặp cuối cùng, có sự thay đổi đặc biệt nào không?
- Sự kiện trong giấc mơ của em và người thân:
- Họp mặt và chia sẻ những điều gì?
- Tâm trạng của em sau cuộc gặp mặt trong giấc mơ là như thế nào?
- Tình huống nào khiến em tỉnh giấc? Cảm xúc khi tỉnh giấc
3. Phần Tổng Kết
Cảm xúc sau cuộc gặp:
- Hạnh phúc, phấn khích hay những nỗi buồn, nhớ nhung…
II. Văn bản Mẫu Kể lại Giấc Mơ Gặp Người Thân Xa Xôi
1. Gặp Lại Người Thân Trong Giấc Mơ (Mẫu số 1):
Trong những ngày đầu của mùa đông se lạnh, tôi thường đi ngủ sớm hơn. Nằm bên cạnh bà, tôi được thưởng thức những giai điệu dịu dàng từ quá khứ mà bà thường thể hiện. Chẳng bao lâu, giọng hát êm đềm ấy đã dẫn tôi vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, tôi gặp ông nội quay về và chia sẻ những câu chuyện với tôi.
Ông nội của tôi, bây giờ cũng đã ngoài 70 tuổi, nhưng ông đã ra đi từ khi tôi bắt đầu bước vào lớp một. Thời gian trôi nhanh, đã gần chục năm kể từ khi tôi không còn sống bên cạnh ông, không nghe giọng nói đong đầy tình thương của ông.
Giấc mơ ấy hiện vẫn rõ trong tâm trí tôi. Tôi thấy ông nội, hình ảnh quen thuộc, đi đến phía tôi đang học bài. Tôi vui sướng chạy ra ôm lấy ông. Đôi bàn tay ấm áp của ông nhẹ nhàng vuốt ve đầu tôi, rồi ông dẫn tôi từ bàn học ra chiếc ghế nhỏ ngày xưa hai ông cháu thường ngồi để học. Nhìn ông, vẫn giữ nguyên nét quen thuộc, chỉ có mái tóc bạc nhiều hơn, chứng nhận cho thời gian trôi đi.
Ông hỏi về tình hình học tập của tôi. Tôi tự hào chia sẻ về những thành tựu của mình. Mỗi khi tôi kể, ông gật đầu hài lòng và khen ngợi tôi đã có tiến bộ. Tôi cảm nhận sự hạnh phúc và tự hào trong ánh mắt của ông. Dù đã rời xa, ông vẫn luôn muốn tôi phải tiếp tục cố gắng. Tôi ngồi im lặng, lắng nghe những lời dạy của ông, đựng đầy ý nghĩa. Tôi hỏi về sức khỏe của ông, ông nói rằng ông vẫn khỏe mạnh và nhớ về mọi người. Ông hy vọng tôi sẽ chăm sóc bà như ông đã từng làm. Tôi cảm động và chỉ biết gật đầu thay cho những lời nói. Trò chuyện kéo dài, ông kể thêm nhiều câu chuyện hấp dẫn, như trong những ngày xưa, hai ông cháu ngồi lại nói chuyện ấm áp trong ngôi nhà bé nhỏ.
Khuya, bầu trời buông tĩnh lặng, đêm đen im bóng. Tôi hỏi ông, ngây thơ nhưng trách móc: ‘Tại sao ông không thường xuyên ghé thăm, hay là ông đã quên chúng cháu? Ông hứa lần này sẽ ở lâu, chơi với chúng cháu đấy’. Ông nhẹ nhàng nói: ‘Hãy nhớ, ông luôn bên cạnh mọi người’. Tôi chạy theo, nhưng hình ảnh ông xa dần, ông chỉ quay đầu vẫy tay chào. Tôi khóc gọi theo ông, tỉnh dậy nhận ra mình chỉ mơ thôi. Đó là giấc mơ tôi sẽ nhớ mãi.
Giấc mơ quý báu này sẽ mãi trong trái tim tôi. Mỗi lời nói, cử chỉ của ông là nguồn động viên để tôi vươn lên trong cuộc sống.
2. Kể lại một giấc mơ gặp người thân (Mẫu số 2):
Ông ngoại là người đặc biệt quan trọng với tôi. Trong thời thơ ấu, hình ảnh ông luôn ấm áp và thân thiện trong tâm hồn tôi. Ông dạy tôi ăn, ru ngủ và chơi trò với tôi. Nhưng giờ đây, ông đã rời đi vào một chiều chủ nhật yên bình. Mặc dù ông đã ra đi, nhưng tôi vẫn ước mong một phép màu, để ông trở về trong giấc mơ của tôi.
Ngày học mệt mỏi, tôi sớm đi ngủ. Mắt đóng lại, tôi chìm sâu vào giấc ngủ. Bất chợt, trước mắt tôi mở ra khu vườn thân thương của ông ngoại. Đúng là nơi đó, với cây khế tôi thích và cây hồng xiêm mà ông yêu quý. Khu vườn là nơi ông dạy tôi giá trị của công việc và niềm vui khi thấy thành quả. Tôi gọi ông và ông xuất hiện. Giọng nói thân quen, ông nói: ‘Bó cún của ông đây rồi, cháu à’. Tôi hạnh phúc khó tả, ôm ông, cười và khóc cùng lúc. Giấc mơ ông trở lại, nhưng tôi hiểu ông để lại cho tôi hai món quà quý giá. Món quà tri thức và khu vườn xinh đẹp, nơi linh hồn ông vẫn sống mãi.
Dù ông ra đi, nhưng tôi hiểu rằng ông vẫn ở bên tôi qua tri thức và khu vườn ông trồng.
3. Kể lại một giấc mơ gặp người thân (Mẫu số 3):
Có lúc tôi tin rằng giấc mơ sẽ biến ước mơ thành hiện thực. Một khoảnh khắc kỳ diệu mà giấc mơ mang lại cho tôi.
Buổi tối cuối tuần, trời đầy sao và gió nhẹ. Nằm trên trần nhà, tôi đếm những vì sao. Bất ngờ, không gian bừng sáng, ông tôi hiện ra trong vẻ đẹp phúc hậu. Tôi hạnh phúc ngắm nhìn gương mặt ông, đưa tay nắm bàn tay ông, hồi tưởng niềm vui thơ ấu. Tôi muốn hỏi ông nhiều điều nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Ông kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích mà ngày xưa ông vẫn kể. Giọng ông vẫn thế: rủ rỉ, trầm và ấm. Ông hỏi tôi chuyện học hành, kiểm tra sách vở của tôi. Đôi mày ông nhíu lại khi thấy tôi viết những trang vở cẩu thả. Ông không trách mà chỉ ân cần khuyên nhủ tôi cố gắng học tập chăm chỉ hơn. Ông nhìn tôi rất lâu bằng cái nhìn bao dung và khích lệ. Ông còn bảo những khát vọng mà ông làm dang dở, cháu hãy giúp ông biến nó thành hiện thực. Những khát vọng ấy ông ghi lại cả trong trang giấy này. Muốn làm được điều ấy chỉ có con đường học tập mà thôi…
Ông dẫn tôi đi trên con đường làng đầy hoa thơm và cỏ lạ. Hai ông cháu vừa đi vừa nói chuyện thật vui. Ông bảo đến chợ hoa xuân, ông muốn đem cả mùa xuân về căn nhà của cháu. Ông chọn một cành đào, cành khẳng khiu nâu mốc nhưng hoa thì tuyệt đẹp: màu phấn hồng, mềm, mịn và e ấp như đang e lệ trước gió xuân. Nụ hoa chi chít, cánh hoa thấp thoáng như những đốm sao. Tôi tung tăng đi bên ông, lòng sung sướng như trẻ nhỏ. Ông cầm cành đào trên tay. Có lẽ mùa xuân đang nấp cả trong những nụ đào e ấp ấy… Xung quanh ông cháu tôi, kẻ mua, người bán, ồn ào và náo nhiệt. Họ cũng đang chuẩn bị đón xuân về!
Có lẽ mùa xuân nấp trong những đóa đào e ấp. Tôi bám vào tay ông, ríu rít trò chuyện về những ngày xuân mới sắp đến, đến khi tiếng mẹ gọi to, tôi tỉnh dậy và nhận ra tất cả chỉ là giấc mơ.
Giấc mơ là khoảnh khắc kỳ diệu, nuôi tiếc niềm mong nhớ. Tôi học được nhiều từ giấc mơ đó, đặc biệt là niềm tin và nỗ lực. Gặp ông truyền động lực thực hiện ước mơ của mình.
4. Bài văn Kể lại một giấc mơ em được gặp một người thân đã xa cách lâu ngày (Mẫu 4):
‘Một năm mới lại về rồi, mẹ ơi!’ Tôi nhìn lên bầu trời đêm và nghĩ về mẹ. Nhớ những ngày mẹ dắt tôi đi chợ hoa, mua sắm vào những ngày năm mới. Ngồi suy ngẫm, tôi chìm vào giấc ngủ.
‘Hồng ơi!’, tôi nghe thấy tiếng gọi từ xa. Quay lại, tôi đứng giữa công viên mẹ thường dắt tôi đến. Bóng người xa xa là mẹ. Sung sướng, tôi chạy đến ôm mẹ. Mẹ vẫn hiền dịu và hạnh phúc, chỉ có mái tóc và nụ cười giữ nguyên. Tôi òa khóc trong niềm hạnh phúc gặp lại mẹ.
- Mẹ ơi, chúng ta nên ngồi nói chuyện một chút. Lâu rồi không có dịp trò chuyện với mẹ.
Tôi gật đầu: – Dạ, con đây!
Chúng tôi dành thời gian ngồi trên bộ ghế đá quen thuộc. Mẹ vuốt nhẹ mái tóc tôi và hỏi: – Gia đình mình thế nào rồi con?
Tôi trả lời ngay: – Mọi người vẫn khỏe mẹ ạ! Ông ngoại thỉnh thoảng bị thấp khớp. Còn các bác đều đi làm đều đặn. Mọi người vẫn nhắc đến mẹ thường xuyên. Ai cũng rất nhớ mẹ.
Mẹ mỉm cười nhẹ: – Vậy con, học tập của mày thế nào rồi? Uớc mơ trở thành phóng viên của mày có đang giữ vững không con?
Tôi nhanh chóng đáp: – Học năm cuối mệt nhưng nhiều kiến thức cần củng cố. Ngoài ra, để biến ước mơ làm phóng viên thành hiện thực, con vẫn gửi bài cho báo đều đều. Con sẽ không làm mẹ và mọi người thất vọng đâu.
Lời nói của mẹ làm tăng thêm niềm tin cho tôi: – Ừ, mẹ tin ở con. Hãy cố gắng học tốt con nhé. Dù có chuyện gì xảy ra, con cũng phải tâm sự với mẹ.
Nghe giọng nói ấm áp của mẹ, tôi cảm thấy gần gũi hơn với mẹ. Mẹ luôn nhớ đến tôi, dõi theo từ xa và quan tâm đến mọi chuyện của tôi. Tình yêu thương của mẹ giúp tôi vượt qua những khó khăn trong cuộc sống. Tình mẫu tử quý báu biết bao! Giờ đây, tôi được ở bên mẹ, hạnh phúc không gì sánh kịp. Tôi nghĩ trong lòng: ‘Mẹ ơi, bây giờ con và mẹ lại gần nhau. Đừng rời xa con nữa, mẹ nhé…’ Rồi tôi lại chìm đắm trong những suy nghĩ, những niềm vui tràn ngập trong lòng. Mọi thứ dần trở nên nhạt nhòa, nhạt nhòa…
‘Hồng ơi! Em tỉnh dậy, ánh sáng bắt đầu hiện lên. Năm mới đang đến, hãy thức dậy và cùng gia đình chiêm ngưỡng pháo hoa nhé!’
Cuộc gặp gỡ ẩn sau giấc mơ, người thân từ quá khứ trở về. Mưa rơi xối xả, nhưng tình cảm trong giấc mơ sưởi ấm hơn cả. Những khoảnh khắc xa xôi đậm đà hồn quê, một giấc mơ không thể quên.
Trong bóng tối và cảnh đổ nát, lòng nhân ái đấu tranh với sự tàn khốc của số phận. Nhưng từ xa, ánh đèn nhấp nhô, một phụ nữ trẻ ngồi bên cuốn sổ đen và túi xách bông phai màu. Bức tranh đau lòng, nước mắt hay mưa, cô gái ấy đọng lên làn da trắng hồng của mình.
Dưới ánh đèn mờ ảo, thế giới trở nên hỗn loạn. Tin đau lòng đến với cô Nâm qua một anh chàng với nón bảo hộ. ‘Bình tĩnh nghe tin này Nâm nhé… Đừng buồn Nâm ơi… chú Tín nói đã thấy xác… cũng đã xác nhận được tên… chính nó Nâm à, ko ai khác… nó đã rời đi vĩnh viễn.’ Rồi, cảm xúc tràn ngập, họ chìm đắm trong thế giới đau đớn.
Những tiếng thở than khóc của mẹ vẫn vang vọng trong tâm hồn, đã qua một tháng, bức tranh đau lòng ấy chưa rời khỏi tâm trí bà. Mỗi chiều, hình ảnh cha xuất hiện như một bóng ma, bà tưởng tượng ra khoảnh khắc anh vùng vẫy vô vọng, và nỗi đau kia rơi lên vai mình, khóc lên.
-Anh này, số phận mình thật khó khăn nhỉ? Có lẽ đúng, người nghèo mang đến khổ đau liên tục. Anh bỏ con, bỏ em, anh ra đi, và nếu anh có thể, hãy sống hạnh phúc bên ông bà. Còn nỗi đau của anh ở đây, em sẽ đảm nhận… em sẽ gánh cả.
Bà làm cho tôi muốn khóc, tâm hồn tôi rối bời, suy nghĩ hỗn loạn. Mỗi lúc càng hỗn loạn hơn, không chứa được nhiều ý nghĩ, tôi cảm giác…
Căn nhà này tối tăm,
Căn nhà này u ám, đầy ám ảnh.
Tôi mong muốn thoát khỏi đây nhanh chóng,
Rời xa mẹ, người phụ nữ mang theo biển nước mắt và những than van. Tôi muốn thoát khỏi đây ngay lập tức,
Rời xa sự bi quan đó như một bóng ma đuổi theo, biến tôi thành một con người bi kịch như mẹ.
Chạy trốn là điều tôi khao khát.
Trốn đến nơi nào, chỉ có một mình tôi thôi.
Tôi còn muốn…
Bất ngờ, tôi bị bao phủ bởi màu đen, như hai con mắt đang nhắm chặt, mặc dù sự thực là chúng đang mở to. Không gian yên bình, tôi tự hỏi mẹ ở đâu, tại sao không thắp nến, nệm đâu, không thể đến gần nệm để lấy cái quạt tay quạt mát để có thể ngủ. Tôi tin rằng đã cúp điện và theo thói quen, tôi mò theo bức tường, khi đụng vào ghế thì rẽ trái, đụng vào nệm thì cúi xuống để tìm quạt. Đó là trách nhiệm của tôi, mẹ thì thắp nến và… ba thường bất ngờ hét to và cố hù cho vui, làm tôi sợ hãi, nhưng cũng là niềm vui của ba khi có cơ hội cúp điện.
Nhưng không phải như vậy, xung quanh tôi tĩnh lặng, không có tiếng la hét, đôi bàn tay của ba cũng không nắm chặt vai tôi, và không có ánh nến lung linh của mẹ.
Tôi đi mãi, mò mẫm hai bên mà không gặp ghế nào, không có cảm giác chạm vào chân từ cái cốp như bình thường. Sự khác lạ khiến tôi sợ hãi, tưởng nhớ đến câu chuyện ma của Ngọc Ngạn vừa xem hôm qua, làm tôi rùng mình, cảm giác toàn thân như muốn rơi rụng. Bất ngờ, có cái gì đó nắm chặt chân tôi, lạnh lẽo, kéo tôi ngã:
-Á..á…á…! Cứu con với mẹ ơi.Cứu!Cứu con!Cứu con mẹ ơi…
Đêm buông xuống, bóng đen phủ lấy mọi thứ. Tôi bắt đầu chạy vô tận, tim đập loạn nhịp, âm thanh giống như trống đánh vang vọng. Một cảm giác kinh dị b